Dưới thời nhà Nguyễn, ấn chương có nhiều loại hình rất đa dạng, phong phú. Những ấn chương được nhà vua sử dụng thường làm bằng vàng, ngọc và được gọi chung là “Kim Ngọc bảo tỷ”.
Quyền nhập cảnh vào Vương Quốc Anh
Là thường trú nhân Vương Quốc Anh cũng đồng nghĩa với việc quý vị có quyền tự do xuất nhập cảnh vào quốc gia này. Quý vị không phải nộp đơn xin visa mỗi lần muốn du lịch ngoài quốc gia này. Tuy nhiên, lưu ý rằng quý vị không thể ở ngoài Vương Quốc Anh hơn 2 năm. Trong trường hợp quý vị ở ngoài Vương Quốc Anh hơn 2 năm, quý vị cần đăng ký lại nếu muốn tiếp tục với tư cách thường trú nhân Vương Quốc Anh.
Thường trú nhân Vương Quốc Anh được hưởng những quyền lợi nào?
Dân số Vương quốc Anh rất đa dạng, theo Cơ quan Khảo sát Di trú của Đại học Oxford, có khoảng 14% người dân đến từ các quốc gia khác. Vì thế, với thẻ thường trú Vương Quốc Anh, quý vị có thể được hưởng các quyền như làm việc, học tập hoặc du lịch mà không bị hạn chế. Quý vị có thể tiếp cận nhiều dịch vụ công và lợi ích như chế độ chăm sóc sức khỏe. Cụ thể như sau:
Với tư cách là thường trú nhân, quý vị có thể nộp đơn xin lên quốc tịch Anh sau 1 năm với điều kiện phải có mặt ở Vương Quốc Anh tối thiểu 5 năm trước khi nộp đơn. Thời gian này sẽ là 3 năm, nếu quý vị là vợ/chồng của công dân Anh. Thực tế, có nhiều cách để nộp đơn xin lên quốc tịch Anh, nhưng đây là những cách đơn giản nhất. Sau khi trở thành công dân Anh, quý vị có thể tự do đi lại giữa 174 quốc gia mà không cần xin visa.
Hạn chế đối với thường trú nhân Vương Quốc Anh
Mặc dù thường trú nhân Vương Quốc Anh có nhiều ưu điểm, nhưng cũng sẽ có một số hạn chế mà quý vị nên cân nhắc trước khi quyết định đến quốc gia này định cư.
Thứ nhất, quý vị không thể rời khỏi Anh Quốc quá 2 năm. Sau thời gian này, tư cách thường trú nhân Vương Quốc Anh của quý vị có thể sẽ không còn.
Thứ hai, có thể bị thu hồi thẻ thường trú nhân Vương Quốc Anh nếu quý vị bị kết tội hoặc không đáp ứng yêu cầu tài chính để duy trì tình trạng thường trú.
Cuối cùng, thường trú nhân Vương Quốc Anh không mặc nhiên trở thành công dân Anh. Bởi để trở thành công dân Anh, quý vị có thể cần nộp đơn xin lên quốc tịch và vượt qua bài kiểm tra trước khi được phép nhập tịch.
Quyền tiếp cận hệ thống chăm sóc sức khỏe
Khi trở thành thường trú nhân của Vương quốc Anh, quý vị sẽ được chăm sóc sức khỏe miễn phí thông qua Dịch vụ Y tế Quốc gia (NHS). Điều này có nghĩa là quý vị sẽ được hưởng hàng loạt các phương pháp điều trị y tế, chẳng hạn chế độ chăm sóc tại bệnh viện và được điều trị bằng thuốc men.
Điều kiện để trở thành thường trú nhân Vương Quốc Anh
Quý vị có thể nộp đơn xin trở thành thường trú nhân Vương Quốc Anh nếu đáp ứng một số điều kiện nhất định. Thông thường, quý vị cần thể hiện rằng mình đang sống ở Vương Quốc Anh một cách hợp pháp tối thiểu 5 năm cùng với một số điều kiện khác tùy vào từng trường hợp cụ thể.
Dưới đây là bảng thể hiện thời gian cần phải cư trú tại Vương Quốc Anh theo các loại visa khác nhau trước khi đủ điều kiện nộp đơn xin lên thường trú nhân:
Nếu quý vị thuộc một trong các trường hợp trên và đáp ứng các điều kiện tùy theo từng diện cụ thể (đầu tư kinh doanh, làm việc hay bảo lãnh, v.v.) thì hoàn toàn có thể nộp đơn xin lên thường trú nhân Vương Quốc Anh.
Đưa cả gia đình đi cùng hồ sơ định cư
Quý vị có thể đưa cả gia đình đi cùng hồ sơ định cư Vương Quốc Anh. Các thành viên gia đình trực hệ bao gồm vợ/chồng, con cái, cháu, cha mẹ hoặc ông bà có thể nộp đơn tham gia Chương trình định cư EU.
Chính phủ Vương Quốc Anh cung cấp nhiều lợi ích an sinh xã hội cho thường trú nhân, bao gồm trợ cấp cho trẻ em, trợ cấp dành cho người đang tìm kiếm việc làm, bảo hiểm thất nghiệp, chế độ lương hưu, v.v. Nếu quý vị là thường trú nhân, quý vị hoàn toàn có thể nộp đơn yêu cầu hưởng các khoản trợ cấp này như tất cả các công dân Vương quốc Anh khác.
Vấn vương - Vương vấn - Vấn vít
Đề thi môn tiếng Việt lớp 4 của một trường tiểu học ở TP Thanh Hóa (năm học 2021-2022), yêu cầu học sinh nhận diện từ láy như sau: “Từ nào không phải từ ghép: A. châm chọc; B. vương vấn; C. phẳng lặng; D. nóng nực”.
Học sinh khoanh tròn vào phương án “B. vương vấn”, và được chấm là đúng (câu 7; 0,5 điểm). Chính Từ điển từ láy tiếng Việt (Viện Ngôn ngữ - Hoàng Văn Hành chủ biên) cũng đã thu thập và giảng từ “vương vấn” là “Cứ phải nghĩ đến, nhớ đến mà không thể dứt ra được mặc dù không muốn thế. Vương vấn chuyện gia đình. Xa nhau rồi mà lòng còn vương vấn”, và ở mục từ “vấn vương” thì giảng là “như vương vấn” và lấy ví dụ “Suy nghĩ vấn vương. “Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi” (Hàn Mạc Tử)”.
Tuy nhiên, “vương vấn” hay “vấn vương” đều là từ ghép đẳng lập, không phải từ láy. Cụ thể, vương nghĩa là mắc vào, dính vào, thường là vô tình, ngoài ý muốn (như Bỏ thì thương, vương thì tội - Tng; Tiếc thay chút nghĩa cũ càng, Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng - Kiều); vấn 絻, gốc Hán vốn chỉ việc mặc đồ tang thời xưa, phải để đầu trần, cột tóc, dùng vải gai quấn đầu; sau được dùng với nghĩa quấn, cột, cuộn thành nhiều vòng (như vấn khăn; vấn tóc nói chung, cùng nghĩa với vấn trong vấn vít).
Lại nói về từ vấn vít. Từ điển từ láy tiếng Việt (sách đã dẫn) thu thập và giảng như sau: “vấn vít đgt. 1. Xoắn lại với nhau nhiều vòng. Dây leo vấn vít quanh gốc cây cổ thụ. “Chín hồi vấn vít như vầy mối tơ” (Nguyễn Du). 2. Luôn luôn vương vấn trong trí, trong lòng. Đầu óc vấn vít nỗi nhớ thương”.
Tuy nhiên, vấn vít cũng là từ ghép đẳng lập. Như đã phân tích ở trên, vấn nghĩa là quấn, cột làm nhiều vòng (như vấn khăn; vấn đầu; Vấn tóc cho gọn lại); vít là kéo xuống, kéo cong xuống hoặc kéo lại gần (như vít xuống; vít cành cây; vít cần rượu). Các loại dây leo thuộc họ bầu bí dùng “tay” vươn ra, bám vào các cành nhánh của cây chủ, rồi vít, kéo lại để bò lên, sau đó thân của nó vấn nhiều vòng quanh cây chủ; cây bò lan đến đâu thì vấn vít đến đấy. Nghĩa rộng của vấn vít được hiểu như vấn vương/vương vấn.
Như vậy, từ điển và sách giáo khoa đã dạy các em học sinh rằng “vương vấn”, “vấn vương”, “vấn vít” là từ láy. Theo đây, với một từ được xem là từ láy, thì hầu như người ta sẽ bỏ qua, không quan tâm đến nghĩa của từng yếu tố cấu tạo từ, “vương” là gì, “vấn” là gì nữa. Trong khi nếu được giảng: vương ở đây là mắc vào, dính vào, vấn là quấn lại, buộc vào; nghĩa ẩn dụ của từ ghép đẳng lập này chỉ việc thường cứ phải nghĩ đến, nhớ đến điều gì đó, không thể dứt đi được, giống như bị vương (vướng mắc vào), bị vấn (quấn, buộc vào),... thì các em học sinh sẽ hiểu sâu thêm nghĩa của từ ngữ, và cảm nhận được cái hay cái đẹp của tiếng Việt.
“Ngoài ta ra, còn có ai dám động đến người của ngươi?” Hách Liên Dực Mẫn quay đầu lại, tựa hồ cũng không nghĩ người này đến, nụ cười sâu hơn mấy phần, mang theo chút kiêu ngạo rõ ràng: “Đã lâu không gặp, Thượng Quan huynh.” Mặc dù nói ngạo mạn, nhưng giọng nói chuyện không khiêu khích, thậm chí còn mang theo vài tia trêu chọc, xem ra hắn biết người này, giao tình còn rất tốt.
“Chút chuyện lớn thế nào mà ngươi mang danh hào ‘Tước gia’ ra.” Nam nhân được Hách Liên Dực Mẫn gọi là Thượng Quan – Thượng Quan Dịch, một thân trang phục võ tướng, nhìn lớn hơn Hách Liên Dực Mẫn vài tuổi, cũng cao hơn so với hắn một chút, thân hình cao lớn lực lưỡng, đặc biệt cao to, khuôn mặt lạnh lùng sâu sắc, ít lộ ra bất cứ điều gì, ánh mắt bén nhọn như đao, mang theo sát khí khắp nơi, có một cỗ khí phách nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, vừa nhìn cũng biết là một người quyền cao chức trọng…
“Nếu không nói danh hào, sợ sẽ không mời nổi Thượng Quan đại nhân ngươi ra.” Phe phẩy quạt ngọc cầm trong tay, ngoảnh lại liếc nhìn Mộ Tĩnh Vân, trong lòng không nỡ để y đói, liền nói với Thượng Quan Dịch: “Có thời gian uống chén trà không?”
“Tất nhiên.” Theo đường nhìn của Hách Liên Dực Mẫn, Thượng Quan Dịch cũng dời lực chú ý đến trên người Mộ Tĩnh Vân, không dấu vết nhìn thoáng qua, ánh mắt cũng không có biến đổi bao nhiêu.
“Nội tử, Mộ Tĩnh Vân.” Nhận ra ánh mắt hỏi thăm của hảo hữu, Hách Liên Dực Mẫn khẽ mỉm cười, giới thiệu hai người với nhau: “Vị này chính là thế thân mạo danh tuần phủ Giang Nam, phong hào Càn Khôn tướng quân, Thượng Quan Dịch.”
“…” Nghe được hai chữ “Nội tử”, Mộ Tĩnh Vân ngẩn người, theo bản năng muốn phản bác liền, nhưng đáng tiếc là đã sớm bị Hách Liên Dực Mẫn đoán được, còn chưa chờ y lên tiếng đã mạnh mẽ kéo đi mất. Mất cơ hội giải thích, lại ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang lôi kéo y, quả nhiên là vẻ mặt đắc ý cười nham hiểm, nhưng lại không có ý che giấu!
Thượng Quan Dịch đối với lời của Hách Liên Dực Mẫn nói mình là “thế thân mạo danh” cũng không có phản ứng gì, tuy ở tại đây cũng không nói thêm gì, mà chẳng nói câu nào đi theo, dọc theo đường đi không ngừng lôi lôi kéo kéo hai người phía sau, đi một đoạn, vào một trà lâu nổi danh trong vùng – Hách Liên Dực Mẫn lựa chọn nơi liên quan đến ăn chơi phóng túng, chắc chắn sẽ không sai.
Vào trà lâu, lầu một gần như không còn chỗ ngồi, đa số đều là y phục thư sinh, tụm năm tụm ba tụ chung một chỗ thưởng thức trà nói chuyện phiếm giết thời gian.
Ba người lên lầu hai, nhưng không vào trong một phòng trang nhã, mà chọn ngồi xuống bàn đối diện đường. Hách Liên Dực Mẫn đặc biệt vì Mộ Tĩnh Vân mà chọn vài món bánh điểm tâm nổi danh ở Dương Châu, lúc này chỉ mới đến giờ ngọ (11-13h), dù sao vẫn sớm hơn một chút so với giờ ăn cơm.
“Nói đi, Kinh Vu Nghiêm rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi?” Nhìn ra được Thượng Quan Dịch không phải là một người thích nói nhảm, vừa mới ngồi xuống đã nói ra trọng tâm.
“Ngược lại cũng không phải là chuyện gì lớn.” Hách Liên Dực Mẫn nhấp một ít trà Dương Xuân thượng đẳng, cơ bản kể ra một lần chuyện đã xảy ra.
“Vậy ngươi dự tính để gã quỳ tới khi nào?” Biết tính cách của người ngồi đối diện cho nên Thượng Quan Dịch vẫn nói thẳng ra như cũ.
“Quỳ cho đến khi ta hài lòng.” Quả nhiên…
“Để cho ngươi hài lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Uống chén trà, tóm lại vẫn hiểu Hách Liên Dực Mẫn, nghe hắn vừa nói như vậy, lại gật đầu sáng tỏ hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Ta biết trong tay gã có một món bảo vật, vừa vặn cũng trúng ý ta, nhưng mà gã là người của ngươi, ta không muốn đoạt thẳng, không thể làm gì khác hơn là tới cầu ngươi, Thượng Quan đại ca.” Nhắc tới hai chữ “bảo vật”, nụ cười quỷ dị của Hách Liên Dực Mẫn hơi có ý định xấu xa…
“…” Ngươi như thế mà không gọi là “đoạt thẳng” à… — Mộ Tĩnh Vân vẫn lẳng lặng ngồi một bên ăn nghe vậy, ở trong lòng cười một tiếng…
“Điều này dễ xử lý, ngươi giữ lại một mạng chó của gã, ta có việc phải dùng gã.” Ngược lại không phải là mạng của Kinh Vu Nghiêm kia đáng giá bao nhiêu, đáng giá là một đại tướng quân vì hắn mà tự mình đến bảo toàn tính mệnh cho gã, mà chuyện trọng yếu hơn là đích thật gã không phải là không có khả năng…
“Ta đây hiểu được. Nếu không, một chưởng kia cũng không phải là một cái bạt tai.” Kinh Vu Nghiêm ngồi vững chức tri phủ Dương Châu mấy chục năm, tự nhiên có bản lãnh của gã: Mặc dù kẻ khác ở Dương Châu có mạng giao thiệp cũng trải rộng khắp Trung Nguyên, rất nhiều quan viên giống nhau không phân biệt được hoặc là không để ý đến tin đồn, gã lại luôn có thể tìm thấy vấn đề để báo cho triều đình – đặc biệt là ở vùng biên quan, trong những lời đồn ở phố chợ giống thật mà lại giả, có lẽ có khi có thể ảnh hưởng đến kết quả của một cuộc chiến – đối với một tướng quân như Thượng Quan Dịch mà nói, đây cũng chính là giá trị cho cái mạng của Kinh Vu Nghiêm.
“Chỉ sợ một chưởng kia của ngươi, là lợi dụng việc công để báo thù riêng mà thôi.” Thượng Quan Dịch vừa nói chuyện, giương mắt quét Mộ Tĩnh Vân một vòng, tựa hồ có hàm ý khác – hắn cũng không cho là chuyện kia của Thu Vũ và bảo vật có thể làm cho Hách Liên Dực Mẫn *đại động can qua* (làm lớn chuyện) như vậy…
“Đúng vậy, hại kế hoạch du ngoạn của ta và Tĩnh Vân kết thúc sớm hơn dự định, gã quả thật là tội đáng muôn chết.” Hách Liên Dực Mẫn ngược lại cũng thẳng thắn, trực tiếp thừa nhận, chỉ bất quá những lời này, ngữ khí nói ra cũng rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút *mạn bất kinh tâm* (thờ ơ), thế nhưng người quen biết hắn đều biết, bộ dáng này của hắn là đại biểu tức giận dâng trào của hắn…
—— Quan hệ giữa hắn và Tĩnh Vân đang càng ngày càng cải thiện, nếu không đụng phải những chuyện phá rối này vốn là còn có thể tiến hơn một bước.
“…” Ngây cả người, không nghĩ tới một câu nói như vậy, Hách Liên Dực Mẫn lại thật sự làm trò trước mặt người ngoài, vừa nói ra, mặt Mộ Tĩnh Vân liền nóng lên, cũng không biết lúc này mình nên mắng thì tốt hay không mắng thì tốt, khẽ nhếch miệng lên rồi dừng lại một lúc lâu, nhưng cũng không nói ra được chữ gì, cuối cùng chỉ có thể cắn môi lại có chút xấu hổ, cúi đầu uống trà che giấu sự ngượng ngùng của mình…
“Hiếm thấy ngươi để tâm.” Thấy hai người như vậy, Thượng Quan Dịch cuối cùng cũng cười cười, không đầu không đuôi nói một câu, dừng một chút, nói tiếp: “Khi nào ngươi trở về Hàng Châu?”
“Ừ, nghe nói hôn sự của Hoàng Phủ đã định được, chờ qua chuyện này, cục diện rối rắm của ‘tuần phủ’ này sẽ ném lại cho hắn chịu trách nhiệm.” Thì ra “tuần phủ Giang Nam” chân chính là Hoàng Phủ hầu gia, hèn gì trước đó Hách Liên Dực Mẫn nói Thượng Quan Dịch là “thế thân mạo danh”.
“Làm việc quả nhiên rất nhanh nhẹn, vậy xem ra chờ ta về đến nhà, thiệp mời không sai biệt lắm mà cũng vừa đến.”
“Ta ngược lại thấy còn chậm.” ‘Hừ’ một tiếng, thấy Thượng Quan tướng quân đối với chuyện xui xẻo của tuần phủ Giang Nam này cũng không hài lòng lắm… “Không có chuyện gì khác, ta mang người đi trước, thứ ngươi muốn, đợi lát nữa gã sẽ tự nhiên đưa qua.” Quả nhiên là người làm việc không thích dông dài, nói xong chuyện rồi cũng là xong rồi, không đợi phản ứng của Hách Liên Dực Mẫn, chỉ thông báo một câu liền tự mình đứng dậy đi xuống lầu…
“…” Thấy Thượng Quan Dịch nói đi là đi, Mộ Tĩnh Vân ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ bởi vì câu nói lúc nãy của Hách Liên Dực Mẫn khiến y cảm thấy ở trước mặt người ngoài khá là xấu hổ, cho nên bây giờ người đã đi, rốt cuộc mới thấy có thể thả lỏng…
“Ăn ít như vậy, không hợp khẩu vị?” Hách Liên Dực Mẫn rót chén trà, thấy bánh điểm tâm trái cây trên bàn hầu như không có vơi đi, liền đổi giọng hỏi. Bọn họ trò chuyện đã lâu như vậy, nhưng Tĩnh Vân chỉ ăn một chút xíu đồ ăn, tiểu tử này thật sự là quá gầy, xem ra là phải nghĩ biện pháp nuôi cho béo lên mới được.
“Tàm tạm, ta vốn ăn không nhiều.” Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Hách Liên Dực Mẫn, sợ sau này nam nhân này sẽ lấy trọng tâm hàng đầu đặt lên việc làm thế nào ép mình ăn đồ gì, Mộ Tĩnh Vân vội vàng bỏ chủ đề này qua một bên: “Ngươi nói bảo vật kia là vật gì?” Ngay cả nam nhân này cũng không lấy được vật đó, thì đó là gì? Nhắc tới thật là có chút hiếu kỳ…
“Ngươi đồng ý nói cho ta biết bữa cơm hơn nửa năm của Thu Vũ là chuyện gì xảy ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Người nào đó đột nhiên hứng thú lên, cười gian đề nghị…
“Ngươi đừng có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” ‘Chậc’ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ thế nào y cũng không muốn nam nhân này biết chuyện đó, y đều luôn luôn nhớ kỹ…
“Ta đây gọi là trao đổi công bằng.” Thay đổi cách nói, nhưng mà mục đích đều giống nhau.
“… Thêm một gốc cây Thiên Nhật Túy Lan nữa.” Suy nghĩ một chút, quyết định gia tăng thêm ‘tiền’ đặt cược*!
(*Nguyên văn là “trù mã” (筹码): thẻ bài có lợi trong đánh bạc)
“Ngươi xác định trị giá bao nhiêu?” Khí tức gian thương bắt đầu để lộ ra…
“Ngươi muốn biết trị giá.” Người nào đó cũng gian giảo: “Nếu như ta giải đáp vấn đề của ngươi, coi như cũng cùng trả lời một vấn đề khác, ngươi tuyệt đối không thua thiệt.”
“Được.” Lời nói của Mộ Tĩnh Vân đích thật đã cám dỗ thành công, dù sao hắn cũng có cả đống Thiên Nhật Túy Lan, so với bí mật của Tĩnh Vân, thêm một gốc cây hay bớt một gốc cây, căn bản không quan trọng.
“Lão gia tử đã nói với ngươi là bảy năm trước ta lên núi tìm bọn họ, kỳ thật lúc đó ngoại trừ trao đổi ‘ước hẹn bảy năm’ ra, còn có một việc mà bọn họ chưa nói với ngươi, bởi vì ta đã sớm báo để bọn họ không nói lại với bất kỳ người nào.” Sau khi lấy được Hách Liên Dực Mẫn nhận lời, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười xảo trá, chậm rãi mở miệng kể: “Kỳ thật năm đó ta mang theo Thu Vũ cùng nhau lên núi, ta nói với lão gia tử rằng Thu Vũ xảy ra chút chuyện, muốn ở dưới chân núi Tây Lương Sơn một thời gian, trong khoảng thời gian này, cách mỗi nửa tháng người của Mộ gia sẽ đem chút quần áo và lương thực xuống, nhưng không cho phép vào nhà, cũng không cho hỏi thăm hoặc tìm Thu Vũ gây phiền phức, chỉ cần bảo đảm an toàn của hắn là được rồi, đến khi chuyện đó kết thúc, Thu Vũ sẽ tự rời khỏi, cũng không cần bọn họ chịu trách nhiệm. Khi các ngươi tới tìm ta thấy căn nhà gỗ kia, chính là ta nói lão gia tử hỗ trợ, cho nên nó nhìn mới như vậy.”
“Ta có chú ý đến căn nhà gỗ kia đích thật không phải chỉ là một mình ngươi ở, nhưng ta không nghĩ tới lại là Thu Vũ.” Hách Liên Dực Mẫn gật gật đầu, ra hiệu Mộ Tĩnh Vân kể tiếp.
“… Ngươi làm sao biết không phải là một mình ta ở?” Bị lời của Hách Liên Dực Mẫn làm hoảng sợ, Mộ Tĩnh Vân nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Hách Liên Dực Mẫn, ánh mắt sáng rực, tựa hồ như muốn nhìn thấu nam nhân này…
“Khi đó đi tìm ngươi, vừa vào nhà ta liền chú ý là không chỉ có một gian phòng, hơn nữa nhà gỗ rất mới, chung quy biết là trước kia không có người lưu lại, cho nên nguyên nhân xây nên nhất định là bởi vì ngươi. Có mấy đại sảnh cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là một người ở, làm thế nào cũng không cần yêu cầu hai gian phòng, đặc biệt là người lười như ngươi.” Nâng tay lên khẽ vuốt lại lông mày đang nhíu lại của Mộ Tĩnh Vân, vế sau của câu này cũng coi như là giọng điệu đùa giỡn đi…
“Hừ!” Nghe vế sau của câu nói kia, Mộ Tĩnh Vân liền mất hứng, không không tìm được lý do gì để phản bác, chỉ có thể oán hận ‘hừ’ một tiếng, có chút mất tự nhiên né tránh đầu ngón tay của nam nhân, tiếp tục uống trà kể: “Sau khi nhà gỗ dựng xong, ta và Thu Vũ vào trong ở, nhưng bên phía lão gia tử tưởng rằng chỉ có một mình Thu Vũ ở trong đó. Hơn nữa không thể vào phòng, cho nên bọn họ cũng không phát hiện được ta đang ở nơi nào. Từ đầu đến cuối, Thu Vũ ở với ta hơn nửa năm, cho đến khi Tranh Vân được sinh ra, ta mới để cho hắn rời đi, trở về Ứng Thiên giáo, trước ngày các ngươi tới, hắn vừa mới lên đường đi về.”
“Đây coi như là đang trả thù Huyền Quắc sao?” Cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, nghĩ thầm ‘quả nhiên là Mộ Tĩnh Vân, tuyệt đối có cừu tất báo!”
“Đúng.” Lạnh lùng đáp một tiếng, trong đôi mắt của Mộ Tĩnh Vân ít vài phần hờ hững, thêm vài phần sắc sảo, không hề chớp mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc u ám: “Đừng cho là ta không biết chính giáo chủ đã hạ thuốc ta. Nếu không phải đêm hôm đó, ngày hôm nay tội gì ta đi đến bước này.”
Trở thành thường trú nhân Vương Quốc Anh là cách tuyệt vời để được hưởng các quyền và lợi ích khi sinh sống tại quốc gia này. Quý vị có thể cư trú tại Vương Quốc Anh vô thời hạn. Đồng thời, được tự do học tập, làm việc, xuất nhập cảnh và hưởng các dịch vụ chăm sóc sức khỏe, đưa cả gia đình cùng đến quốc gia này như thể là công dân Anh. Sau 1 năm sở hữu thường trú nhân, quý vị có thể nộp đơn xin nhập quốc tịch và hưởng đầy đủ phúc lợi an sinh xã hội.
Xem thêm: Cập nhật chi phí nhập cư và nhập quốc tịch Vương Quốc Anh mới nhất 2024